Chồng đưa cả nhà chồng đi ăn nhà hàng hải sản, bắt vợ ở nhà trông con rồi trông thêm cả cháu, cô vợ không đòi hỏi chỉ lẳng lặng ôm con quay vào nhà
Chồng tôi là con trưởng. Bố mẹ chồng ở cùng, còn em gái, em trai thì gần như ngày nào cũng qua ăn uống, nhờ vả chuyện nọ chuyện kia.
Tôi sinh con mới được 6 tháng. Đang nghỉ làm, trông con suốt ngày đêm. Việc nhà thì khỏi nói, từ nấu cơm, giặt đồ đến pha sữa, ru con ngủ, tất cả đều một mình.
Hôm ấy là sinh nhật bố chồng.
Chồng hí hửng đặt nhà hàng hải sản, bảo:
– “Anh đưa bố mẹ và mấy đứa em ra ngoài ăn. Em ở nhà trông cu Bi với bé Na hộ chị Hoa (em dâu) luôn nhé.”
Tôi im lặng, chỉ khẽ gật đầu. Không một lời than.
Anh đi, cả nhà đi. Chỉ có tôi – ôm hai đứa trẻ, một con mình đẻ, một đứa cháu không máu mủ.
Tôi cho các con ăn, thay tã, ru ngủ.
Rồi… tôi bật quạt, khóa cổng, bế con vào nhà mẹ đẻ, cách đó 4km.
Tôi cũng không nhắn cho ai biết.
Không giận, không trách móc. Chỉ… lẳng lặng bước đi.
Đúng 30 phút sau, khi cả nhà đang ngồi ăn ghẹ, cười nói rôm rả, hàng xóm gọi điện cho em chồng, giọng hoảng loạn:
– “Cổng khóa ngoài, trong sân có đồ chơi rơi lung tung, mà trong nhà bốc khói nghi ngút! Tôi thấy hình như nhà chị có cháy!”
Cả nhà tá hỏa đứng bật dậy.
Chồng tôi run rẩy, gọi tôi liên tục không ai bắt máy.
Chỉ đến khi về tới nơi, xe cứu hỏa hú còi ầm ầm, hàng xóm đông nghịt, anh mới sụp xuống vì…
Tôi không có ở đó. Cả hai đứa nhỏ cũng không có.
Chỉ là cái máy lọc không khí cũ trong phòng chập cháy. Không ai bị thương. Nhưng…
Cả nhà chồng bỗng lặng thinh, vì lần đầu tiên hiểu cảm giác nếu lúc đó tôi không đưa con đi thì hậu quả có thể khủng khiếp đến nhường nào.
Tối hôm ấy, chồng tôi không nói gì.
Chỉ ngồi ôm mặt, thở dài.
Còn tôi… chỉ nhắn đúng một dòng:
– “Đừng đợi đến lúc mất rồi mới biết ai mới là người giữ bình yên cho cái nhà này.”