Thợ xây bỏ 300 triệu cưới cô gái bị li//ệt làm vợ, đêm tâ//n h//ôn vừa c/ởi á/o của vợ ra, anh biết mình tr/úng s/ố đ/ộc đ/ắc... -
Thợ xây bỏ 300 triệu cưới cô gái bị li//ệt làm vợ, đêm tâ//n h//ôn vừa c/ởi á/o của vợ ra, anh biết mình tr/úng s/ố đ/ộc đ/ắc…
Trong một con hẻm nhỏ ở vùng ven Hà Nội, Hùng – một người thợ xây gần 35 tuổi, nổi tiếng là người hiền lành, chịu khó – khiến cả xóm ngỡ ngàng khi tuyên bố sẽ cưới Lan làm vợ. Lan – cô gái từng là hoa khôi của trường sư phạm – bị tai nạn giao thông ba năm trước khiến phần thân dưới liệt hoàn toàn, phải ngồi xe lăn, mất luôn ước mơ đứng trên bục giảng.
Người ta xì xào: “Thằng Hùng dở hơi à? Cưới người ta ngồi xe lăn mà còn bỏ ra ba trăm triệu tổ chức cưới hỏi đủ cả?” Người thì thương, người thì cười chê. Hùng không giải thích. Anh chỉ cười hiền, nắm chặt tay Lan khi cùng đi chụp ảnh cưới, nói với cô:
“Em không đứng dậy được, thì anh sẽ ngồi xuống bên cạnh em. Mình cùng đi tiếp phần đời còn lại.”
Lan khóc như mưa trong vòng tay anh. Bao nhiêu mặc cảm, tủi hờn, sợ hãi tan biến. Lần đầu tiên sau ba năm nằm trên giường bệnh, cô tin rằng mình có thể hạnh phúc.
Gia đình Lan ban đầu phản đối dữ dội. Mẹ cô vừa khóc vừa mắng:
“Con đã như thế này rồi, sao không biết nghĩ? Sao lại để người ta khổ theo mình?”
Lan chỉ nhìn mẹ, nụ cười yếu ớt mà kiên định:
“Con không muốn là gánh nặng. Nhưng Hùng không coi con là gánh nặng. Con tin anh ấy.”
Sau vài tháng kiên trì, hai bên gia đình cũng xuôi lòng. Đám cưới tổ chức đơn giản nhưng đầy ấm cúng. Hùng tự tay xây lại căn nhà nhỏ, làm dốc lên xuống, chỉnh lại mọi thứ để Lan có thể tự sinh hoạt phần nào. Anh còn lắp thêm lan can, thiết kế lại phòng tắm. Người ta đếm sơ sơ, anh bỏ ra hơn 300 triệu – số tiền anh dành dụm suốt 10 năm đi làm khắp nơi – chỉ để cô gái ấy được sống dễ dàng hơn một chút.
Tối hôm tân hôn, trời mưa lất phất. Trong căn phòng nhỏ thơm mùi gỗ mới, Hùng dìu Lan lên giường. Anh vụng về gỡ lớp áo cưới ren trắng. Bàn tay run run – không phải vì dục vọng, mà vì xúc động. Khi tấm áo rơi xuống, anh khựng lại.
Không phải vì thân thể yếu ớt kia. Mà vì từng vết sẹo, từng vết lằn mờ nhòe chạy dọc lưng và hai bên hông cô. Những dấu vết của ba năm tập vật lý trị liệu đau đớn, của những lần ngã trong âm thầm, và cả những lần khóc cạn nước mắt giữa đêm vì không thể trở mình.
Hùng cúi xuống, ôm cô thật chặt. Không một lời nào được thốt ra, nhưng nước mắt anh thấm đẫm tóc cô.
“Anh không tiếc à?” – Lan hỏi khẽ, giọng lạc đi.
Hùng lắc đầu, môi anh chạm nhẹ lên trán cô:
“Không. Anh chỉ tiếc… vì không đến sớm hơn, để đỡ cho em phần nào đau đớn. Em chính là may mắn lớn nhất đời anh.”
Lan bật khóc. Chưa bao giờ cô thấy mình được nhìn bằng ánh mắt ấy – không thương hại, không gánh vác, mà là yêu thương thuần túy.
Từ hôm đó, mỗi ngày là một ngày mới. Hùng không chỉ là chồng, mà còn là bạn đồng hành trong hành trình chữa lành của Lan. Anh đưa cô đi tập vật lý trị liệu mỗi tuần, học cách nấu món cô thích, tự mày mò làm móc treo quần áo, gắn hệ thống gọi điện nhỏ cạnh giường để cô có thể gọi anh nếu cần.
Còn Lan, dù vẫn ngồi xe lăn, nhưng đôi mắt cô rạng rỡ hơn bất kỳ người phụ nữ nào. Cô bắt đầu vẽ trở lại – những bức tranh đầy sức sống, tràn ngập ánh sáng. Cô còn mở một lớp học online dạy mỹ thuật cho trẻ em, lấy tên là: “Sống Lại Từ Màu Sắc.”
Một năm sau, cô bắt đầu cảm nhận được đôi chân. Hai năm sau, với nỗ lực phi thường và tình yêu luôn bên cạnh, Lan tập đi với nạng. Ngày cô bước được ba bước đầu tiên, Hùng ôm lấy cô bật khóc như một đứa trẻ.
“Anh thấy chưa?” – cô cười trong nước mắt – “Anh đúng là trúng số độc đắc rồi.”
Anh gật đầu, thì thầm:
“Và anh sẽ không đổi lấy giải thưởng nào khác, dù là cả thế giới này.”