10 năm chồng ng//oại tì//nh, vợ u//ất ứ//c qua đời, nh//ân tì//nh nhảy vào thế chỗ, ngờ đâu 5 tháng sau cô ta phải tr/ả gi/á đ/ắt...
10 năm chồng ng//oại tì//nh, vợ u//ất ứ//c qua đời, nh//ân tì//nh nhảy vào thế chỗ, ngờ đâu 5 tháng sau cô ta phải tr/ả gi/á đ/ắt…
Ngôi nhà ba tầng sáng choang của ông Thành và bà Mai từng một thời là hình mẫu lý tưởng trong mắt hàng xóm. Ai cũng ngưỡng mộ người phụ nữ hiền hậu, tần tảo, gánh hàng rong nuôi chồng ăn học, chắt chiu từng đồng để ông có vốn làm ăn. Nhờ bàn tay bà vun vén, ông Thành mới xây dựng được cơ ngơi bề thế hôm nay.
Thế nhưng, càng thành đạt, ông Thành càng xa vợ. Những chuyến công tác liên miên, những cuộc điện thoại lúc nửa đêm, những lần áo sơ mi phảng phất mùi nước hoa lạ… Tất cả như những nhát dao cứa vào lòng bà Mai. Bà biết ông có nhân tình – một cô nhân viên trẻ tên Diễm.
Trong suốt mười năm, bà Mai lặng lẽ chịu đựng. Không phải bà không đủ can đảm để rời đi, mà vì bà thương hai đứa con nhỏ. Bà sợ mái ấm tan vỡ sẽ cướp đi tuổi thơ yên bình của con. Bà chôn chặt nỗi tủi nhục, ngày đêm cầu mong chồng một ngày tỉnh ngộ.
Nhưng hy vọng ấy chưa bao giờ thành hiện thực.
Những bữa cơm dần vắng bóng ông Thành. Bà Mai thui thủi trong căn nhà rộng, chỉ còn tiếng đồng hồ tích tắc. Sự u uất tích tụ, cộng thêm bệnh tim bẩm sinh khiến sức khỏe bà ngày càng sa sút.
Một đêm cuối đông, bà nhập viện cấp cứu. Nắm tay con trai, bà nghẹn lời:
– “Mẹ xin lỗi… Mẹ không thể ở bên các con lâu hơn. Hãy yêu thương nhau, và đừng bao giờ phụ bạc người đã hy sinh vì mình.”
Rồi bà khép mắt ra đi, mang theo cả một trời uất hận.
Tang lễ chưa kịp nguội khói nhang, Diễm đã ngang nhiên dọn vào nhà. Người phụ nữ từng giấu mình sau lưng ông Thành giờ hiên ngang thay thế vị trí của bà Mai. Hàng xóm lắc đầu xót xa, hai đứa con thì phẫn nộ bỏ đi, không còn muốn sống chung với người cha bội bạc.
Ông Thành, mù quáng vì si mê, coi Diễm như “người vợ mới”. Ông tin rằng sau bao năm giấu giếm, cuối cùng cũng được sống với “tình yêu thật sự”. Nhưng đời không đơn giản thế.
Chỉ 5 tháng sau, những mảng tối bắt đầu lộ ra.
Diễm chẳng giống bà Mai chịu thương chịu khó. Cô ta quen hưởng thụ, tiêu xài hoang phí. Hết xe sang, đồ hiệu, du lịch, rồi bắt ông Thành bán bớt cổ phần để lấy tiền. Các mối quan hệ làm ăn lần lượt rạn nứt vì Diễm can thiệp quá sâu, xúc phạm cả đối tác.
Đỉnh điểm, một buổi sáng, ngân hàng gửi thông báo: nhiều tài khoản công ty và cá nhân đã bị rút sạch. Ông Thành bàng hoàng phát hiện – chính Diễm đã bí mật chuyển tiền ra nước ngoài.
Ông vội vã trở về nhà. Vừa mở cửa phòng, ông nghe thấy giọng Diễm trong điện thoại:
– “Anh nghĩ tôi thật lòng với ông ta à? Tôi chỉ muốn tiền thôi. Giờ ông ấy già rồi, trắng tay thì giữ lại làm gì.”
Ông Thành chết lặng. Bao nhiêu năm phản bội, bao nhiêu hy vọng hão huyền, cuối cùng chỉ để nhận lại một cú tát đau điếng. Ông xông vào, nhưng Diễm không hề hối hận. Cô ta xách túi bỏ đi, để lại ánh mắt khinh bỉ.
Tưởng sẽ trốn thoát, nhưng ngay tại sân bay, Diễm bị công an giữ lại. Số tiền biển thủ có liên quan đến quỹ chung của công ty, bằng chứng rõ ràng. Từ kẻ “vợ thay thế”, Diễm trở thành bị can đối diện với vòng lao lý.
Còn ông Thành, mất cả tình lẫn tiền, danh dự tiêu tan. Ông trắng tay, cô độc trong căn nhà rộng lớn. Đêm nào, ông cũng ngồi trước bàn thờ vợ, thắp nén nhang và khóc:
– “Mai ơi, anh sai rồi… Giá như còn cơ hội, anh sẽ không bao giờ để em chịu thiệt thòi.”
Nhưng tất cả đã quá muộn. Người vợ hiền đã đi mãi, để lại hai đứa con mồ côi tình mẹ và một bài học xé lòng:
Ngoại tình không bao giờ mang lại hạnh phúc. Sự phản bội có thể đem lại vài phút ngọt ngào, nhưng cái giá phải trả là cả một đời cay đắng.