Con gái có b/ầu với anh xe ôm đầu ngõ, ông Nghĩa và bà Trang nhất quyết không cho cưới vì lý do khó tin...
Trong những buổi chiều mưa dầm dề của Sài Gòn, đầu ngõ nhỏ hẹp luôn có một bóng dáng quen thuộc. Anh chàng xe ôm với chiếc áo mưa cũ kỹ, khuôn mặt rám nắng và nụ cười hiền lành, đứng đó như một phần của bức tranh đô thị xô bồ. Không ai biết tên thật của anh, chỉ gọi là Minh – anh Minh đầu ngõ. Và trong ngôi nhà khang trang cách đó không xa, Lan thường đứng bên cửa sổ, ánh mắt xa xăm hướng về phía ấy, như thể có một sợi dây vô hình đang kéo cô lại gần. Những ngày ấy, không khí trong nhà ông Nghĩa và bà Trang dường như nặng nề hơn, với những tiếng thở dài lặng lẽ và những cái nhìn đầy lo âu. Không ai nói ra, nhưng ai cũng cảm nhận được cơn bão đang ập đến.
Đại lý ô tô gần đây
Lan là cô gái duy nhất của gia đình, hai mươi ba tuổi, với vẻ đẹp dịu dàng như cánh hoa sen buổi sớm mai. Cô học giỏi, làm việc ở một công ty quảng cáo, và luôn là niềm tự hào của cha mẹ. Ông Nghĩa, một doanh nhân thành đạt trong lĩnh vực bất động sản, với bộ vest phẳng phiu và giọng nói uy quyền. Bà Trang, người phụ nữ dịu hiền nhưng kiên định, từng là giáo viên, nay dành thời gian chăm sóc vườn cây và những bữa cơm gia đình. Họ sống trong một căn biệt thự nhỏ ở ngoại ô, nơi mà sự yên bình che giấu những bí mật sâu kín. Nhưng rồi, một buổi tối, khi cơn mưa ngoài trời vẫn rả rích, Lan đã phá vỡ sự im lặng ấy.
“Con… con có thai rồi,” Lan thì thầm, giọng run run, hai tay siết chặt chiếc khăn tay ướt át. Ông Nghĩa đang đọc báo, chiếc kính lão trượt xuống sống mũi, còn bà Trang đang pha trà. Không khí đột ngột đông đặc. Bà Trang đánh rơi chiếc tách, nước trà nóng bắn tung tóe lên sàn nhà gỗ bóng loáng. Ông Nghĩa ngẩng lên, khuôn mặt tái mét, đôi mắt sắc lẹm như dao.
“Ai? Với ai?” Ông gằn giọng, giọng nói vang vọng trong căn phòng rộng lớn.
Lan cúi đầu, nước mắt lăn dài trên má. “Với anh Minh… anh xe ôm đầu ngõ.”
Đại lý ô tô gần đây
Sự im lặng kéo dài như một cơn ác mộng. Bà Trang ngồi phịch xuống ghế, tay ôm ngực, hơi thở dồn dập. Ông Nghĩa đứng dậy, đi lại trong phòng, bước chân nặng nề như mang theo cả tấn gạch đá. “Không được! Tuyệt đối không được cưới! Con phải bỏ cái thai đó đi!” Ông quát, giọng đầy phẫn nộ.
Lan ngẩng phắt lên, đôi mắt đỏ hoe. “Tại sao? Con yêu anh ấy! Anh Minh tốt lắm, ba mẹ ơi. Anh ấy chăm chỉ, yêu con thật lòng. Chỉ vì anh ấy nghèo thôi sao? Ba mẹ từng dạy con rằng tình yêu không phân biệt giàu nghèo mà!”
Bà Trang lắc đầu, giọng nghẹn ngào: “Không phải vì nghèo, Lan ạ. Có những lý do… mà con không thể hiểu được. Hãy nghe lời mẹ, đừng dính líu đến cậu ta nữa.”
Nhưng Lan không chịu. Cô khóc lóc, van xin, kể về những buổi chiều Minh chở cô đi dạo dưới mưa, về những câu chuyện anh kể về tuổi thơ cơ cực ở miền quê xa xôi, về ước mơ xây dựng một gia đình nhỏ. Minh không phải là kẻ lông bông; anh từng học đại học nhưng bỏ ngang vì cha mẹ mất sớm, phải mưu sinh bằng nghề xe ôm. Anh yêu Lan bằng tình yêu chân thành, không toan tính. Và giờ, đứa con trong bụng cô là minh chứng cho tình yêu ấy. Nhưng ông Nghĩa và bà Trang vẫn kiên quyết, như thể có một bức tường vô hình ngăn cách. Họ khóa cửa phòng Lan, không cho cô ra ngoài, thậm chí thuê người theo dõi để cô không gặp Minh.
Đại lý ô tô gần đây
Tin Lan có bầu nhanh chóng lan ra khắp ngõ. Những lời xì xào không còn chỉ là tiếng thì thầm sau lưng, mà trở thành những mũi dao sắc nhọn. “Con bé nhà ông Nghĩa hư thân mất nết,” người ta nói. “Thằng Minh thì từng đi tù, giờ lại dụ dỗ con gái nhà lành.” Ông Nghĩa, vốn là người trọng danh dự, không chịu nổi những lời đàm tiếu. Ông nhốt mình trong nhà, không ra ngoài, không nói chuyện với ai, ngay cả với bà Trang. Còn bà, dù đau lòng, vẫn cố gắng giữ vẻ ngoài bình thản, nhưng đôi mắt đỏ hoe đã tố cáo tất cả.
Một ngày, Minh bất ngờ xuất hiện trước cửa nhà Lan. Anh mặc chiếc áo sơ mi cũ kỹ nhưng sạch sẽ, tóc chải gọn gàng, tay cầm một bó hoa cúc dại hái đâu đó ven đường. “Bác Nghĩa, bác Trang, cháu xin phép được nói chuyện,” anh nói, giọng run run nhưng không thiếu sự chân thành. Ông Nghĩa đứng dậy, ánh mắt sắc lạnh. “Cậu cút khỏi đây. Nhà này không chứa chấp kẻ như cậu.” Minh không rời đi. Anh quỳ xuống, ngay giữa sân, giọng trầm nhưng rõ ràng: “Cháu biết mình không xứng, nhưng cháu yêu Lan, và cháu sẽ chịu trách nhiệm với cô ấy và đứa bé.”
Bà Trang kéo ông Nghĩa vào trong, cố gắng xoa dịu. Nhưng ông Nghĩa không nghe. Ông chỉ thẳng tay ra cửa, quát lớn: “Cậu mà không đi, tôi gọi công an!” Minh cúi đầu, đôi vai run lên, rồi lặng lẽ đứng dậy, bỏ lại bó hoa cúc dại trước cổng.
Thời gian trôi qua, bụng Lan ngày càng lớn, và áp lực từ gia đình càng nặng nề. Ông Nghĩa bắt đầu tìm kiếm một gia đình khác để gả Lan, dù cô kiên quyết từ chối. “Con không lấy ai ngoài anh Minh,” Lan nói, giọng đầy nước mắt. Ông Nghĩa chỉ lắc đầu, không đáp. Nhưng một ngày, một sự kiện bất ngờ đã làm thay đổi tất cả.
Một người đàn ông lạ mặt, ăn mặc lịch sự, tìm đến nhà ông Nghĩa. Ông ta tự giới thiệu là luật sư, và mang theo một tập tài liệu dày cộp. “Tôi đến để nói về vụ án của anh Nguyễn Văn Minh,” ông ta nói, giọng điềm tĩnh. Ông Nghĩa cau mày, còn bà Trang đứng bên, tay run run. Luật sư giải thích rằng ba năm trước, Minh không hề trộm cắp. Chiếc xe máy anh bị cáo buộc lấy cắp thực chất là của một người bạn, người đã cố tình vu oan để trả thù cá nhân. Bằng chứng mới được tìm thấy, và tòa án đã tuyên bố minh oan cho Minh.
Đại lý ô tô gần đây
Ông Nghĩa cầm tập tài liệu, lật từng trang, gương mặt dần tái đi. Bà Trang ôm mặt, khóc nức nở. Họ đã sai, đã phán xét Minh quá vội vàng. Lan, nghe được câu chuyện, chạy ra ôm chầm lấy Minh, người đang đứng lặng lẽ ngoài cổng. “Anh không nói gì, vì anh muốn tự mình chứng minh,” Minh thì thầm, ôm chặt lấy Lan.
Nhưng câu chuyện không kết thúc ở đó. Khi mọi thứ tưởng chừng đã được giải quyết, một bí mật khác bất ngờ lộ ra. Trong tập tài liệu của luật sư, có một lá thư tay, viết bởi mẹ Minh trước khi bà qua đời. Bà kể rằng Minh không chỉ bị vu oan, mà còn từng hy sinh cả thanh xuân để chăm sóc bà, từ chối mọi cơ hội để học hành, làm việc chỉ để có tiền chữa bệnh cho mẹ. Lá thư ấy như một nhát dao, cắt vào lòng tự trọng của ông Nghĩa. Ông nhận ra, người mà ông khinh miệt bấy lâu lại là một người đàn ông đáng kính hơn ông tưởng.
Đêm đó, ông Nghĩa gọi Minh đến. Lần đầu tiên, ông không nhìn anh với ánh mắt khinh bỉ. “Ta sai rồi,” ông nói, giọng nghẹn ngào. “Nhưng ta vẫn không chắc cậu có thể cho con gái ta một tương lai tốt.” Minh mỉm cười, không chút oán hận. “Cháu không hứa sẽ cho Lan cuộc sống giàu sang, nhưng cháu hứa sẽ dành cả đời để yêu thương và che chở cho cô ấy.”
Ngày cưới của Lan và Minh diễn ra trong một buổi chiều mưa lất phất, giống như ngày họ gặp nhau.