Dì Hương vừa từ quê lên thăm cháu tuần trước, còn cười nói rôm rả, sao lại ra đi đột ngột thế này?
Tôi, Minh, 35 tuổi, giám đốc một công ty xuất nhập khẩu nhỏ. Cuộc sống của tôi tưởng chừng viên mãn: vợ đẹp, con ngoan, sự nghiệp ổn định. Nhưng con người ta, đôi khi đứng trên đỉnh cao lại muốn tìm thêm chút kích thích. Và tôi đã ngã vào vòng tay Linh, cô nhân viên mới của công ty, trẻ trung, ngọt ngào, và luôn biết cách làm tôi quên đi những mệt mỏi.
Linh sắp tròn 25 tuổi. Cô ấy nằng nặc đòi tôi đưa đi Nhật Bản mừng sinh nhật, “Coi như món quà đặc biệt, anh nhé!” Tôi ngập ngừng, nhưng ánh mắt long lanh và nụ cười của Linh khiến tôi gật đầu. Tôi nói dối vợ, Lan, rằng phải đi công tác gấp ở Tokyo để ký hợp đồng. Lan chỉ gật đầu, dịu dàng dặn, “Anh đi cẩn thận, nhớ gọi về cho em.” Tôi mỉm cười, vờ ôm cô ấy thật chặt, nhưng trong lòng đã nghĩ đến những ngày “thả ga” bên Linh.
Chuyến đi Nhật đúng như mơ. Linh rực rỡ trong chiếc yukata, kéo tay tôi chạy khắp Kyoto, cười nói rộn ràng. Đêm sinh nhật cô ấy, chúng tôi thuê một khách sạn sang trọng, ánh đèn mờ ảo, rượu sake thơm nồng. Nửa đêm, khi cả hai đang “tập thể dục” hừng hực, điện thoại tôi reo lên. Màn hình hiện tên Lan. Tôi cau mày, khó chịu, nghĩ chắc cô ấy lại gọi kiểm tra. “Để yên đi, giờ này mà gọi gì!” tôi lẩm bẩm, tắt máy, ném điện thoại xuống cuối giường. Linh cười khúc khích, kéo tôi trở lại cuộc vui.
Xong việc, tôi mệt nhoài nằm xuống, với tay kiểm tra điện thoại. Một tin nhắn từ Lan hiện lên: “Mẹ mất rồi anh ạ.” Tim tôi như ngừng đập. Tôi bật dậy, tay run rẩy gọi lại, nhưng Lan không bắt máy. Linh ngơ ngác hỏi, “Anh sao vậy?” Tôi không đáp, vội vàng thu dọn đồ đạc, đặt vé máy bay sớm nhất về Việt Nam. Linh hậm hực, “Đang vui mà, anh bỏ em lại thật hả?” Tôi gắt, “Đừng hỏi nữa!” rồi lao ra sân bay trong đêm.
Chuyến bay dài như vô tận. Tôi ngồi co ro trên ghế, đầu óc rối bời. Mẹ vợ tôi, bà Hiền, khỏe mạnh, mới tháng trước còn gọi điện dặn tôi mua thuốc bổ cho Lan. Sao lại đột tử thế này? Tôi tự trách mình, giá như không tắt máy, giá như tôi nghe điện thoại, có lẽ tôi đã kịp về. Hình ảnh Lan khóc lặng lẽ bên quan tài mẹ khiến tôi nghẹn ngào.
Máy bay hạ cánh lúc 4 giờ sáng. Tôi bắt taxi về thẳng nhà, lòng như lửa đốt. Vừa bước vào cổng, tôi đã thấy ánh đèn vàng vọt và tiếng khóc nức nở. Tôi chạy vào phòng khách, nơi đặt quan tài. Lan ngồi đó, mắt đỏ hoe, ôm chặt con gái nhỏ. Tôi quỳ xuống, định ôm cô ấy, nhưng cô gạt tay tôi ra, giọng lạnh lùng, “Anh đi công tác vui chứ?”
Tôi cứng họng, nhưng ánh mắt Lan không cho tôi cơ hội giải thích. Cô chỉ tay về phía quan tài, “Anh nhìn đi.” Tôi chậm rãi bước tới, tim đập thình thịch. Nắp quan tài mở, bên trong là một người phụ nữ lớn tuổi, khuôn mặt quen thuộc nhưng không phải mẹ vợ tôi. Tôi sững sờ, quay sang Lan, “Đây… đây không phải mẹ em!”
Lan cười nhạt, nước mắt vẫn rơi, “Đúng rồi, không phải mẹ em. Là mẹ anh.” Tôi như bị sét đánh. Mẹ tôi? Mẹ tôi đã mất cách đây 5 năm! Tôi run rẩy nhìn lại, và rồi nhận ra sự thật kinh hoàng: đó là cô Hương, người dì ruột của tôi, người tôi luôn gọi là “mẹ” từ nhỏ vì bà nuôi tôi lớn khi mẹ ruột qua đời. Dì Hương vừa từ quê lên thăm cháu tuần trước, còn cười nói rôm rả. Sao lại ra đi đột ngột thế này?
Lan đứng dậy, giọng run run, “Dì Hương đột quỵ tối qua. Em gọi anh, nhưng anh không nghe. Em phải một mình lo hậu sự, một mình dỗ con. Anh biết em đau thế nào không?” Tôi gục xuống, nước mắt trào ra. Hóa ra, trong lúc tôi mải mê với những phút giây vụng trộm, người thân yêu nhất của tôi đã ra đi, và tôi không hề hay biết.
Sau tang lễ, Lan không nói gì thêm về chuyện tôi “đi công tác”. Nhưng ánh mắt cô ấy, lạnh lùng và xa cách, khiến tôi hiểu rằng cô đã biết tất cả. Linh nhắn tin xin lỗi, nói cô ấy không cố ý, nhưng tôi không trả lời. Tôi đã đánh mất quá nhiều vì một lời nói dối. Đêm đó, ngồi bên bàn thờ dì Hương, tôi lặng lẽ xin lỗi, không chỉ với dì, mà với cả Lan và chính bản thân mình. Nhưng tôi biết, có những lỗi lầm, xin lỗi mãi cũng không thể sửa chữa.