Em Bạc – người đ-àn b-à kém ông gần ba chục tuổi, nổi tiếng cả vùng vì nhan sắc mặn mà, ánh mắt lúng liếng và giọng nói ngọt như đường phèn -
Ngày ông Tiền tuyên bố trước bàn ăn:
Tao lấy vợ!
Cả nhà ông như sét đánh ngang tai.
Ông Tiền vốn nổi tiếng ở xóm là người hiền lành, góa vợ đã hơn mười năm, sống bằng nghề sửa xe đạp và nuôi dăm con gà mái. Ba người con – hai trai một gái – ai nấy đều đã yên bề gia thất. Cứ ngỡ tuổi già ông sẽ quanh quẩn với đàn cháu nội cháu ngoại, trồng rau, tưới cây, vậy mà ông bỗng ném vào cuộc sống yên ả ấy một quả bom.
Điều khiến con cái ông hoang mang hơn cả là… “đối tượng” của ông: em Bạc – người đàn bà kém ông gần ba chục tuổi, nổi tiếng cả vùng vì nhan sắc mặn mà, ánh mắt lúng liếng và giọng nói ngọt như đường phèn. Nhưng em Bạc cũng nổi không kém bởi ba lần “đò dọc” và tiếng đồn từng cặp kè với mấy tay buôn gỗ, buôn đá trên huyện.
Thằng con trưởng – anh Hoạt – gằn giọng:
Bố già rồi, nghĩ sao mà cưới cái cô ấy? Người ta…
Anh bỏ lửng câu, nuốt chữ “đào mỏ” vào trong.
Ông Tiền nhấp chén trà, thong thả:
Mấy đứa không phải lo. Tao còn sức, còn của, tao cưới ai là quyền tao.
Cô con gái út – chị Hòa – rơm rớm nước mắt:
Bố ơi, người ta có thương bố thật không, hay chỉ muốn…?
Tao biết tự liệu! – Ông gắt. – Mấy đứa lo cho gia đình mấy đứa đi, chuyện của tao tao quyết.
Mấy anh chị em hẹn nhau bàn bạc, tìm cách can ngăn, nhưng ông Tiền như con ngựa già bị dồn vào đường cùng – bướng bỉnh đến mức đáng sợ.
Ngày cưới, xóm dưới xóm trên kéo nhau đi xem như đi hội. Nhà ông Tiền dựng rạp, treo bóng bay hồng, nhạc xập xình. Em Bạc trong bộ áo dài đỏ, má phấn môi son, bước bên ông Tiền mà vẫn gọi ngọt ngào: “Anh Tiền ơi…”.
Người già thì thở dài, thanh niên thì cười cợt, bọn trẻ con thì hồn nhiên gọi “bà Bạc” mà cứ tủm tỉm.
Cưới xong, ông Tiền như sống lại tuổi thanh niên. Ông ăn mặc chải chuốt, bỏ luôn mấy cái áo cũ bạc màu, mua thêm mấy lọ nước hoa rẻ tiền xịt khắp người. Ông cười nhiều hơn, đi đâu cũng khoe: “Bà nhà tao chiều lắm, cơm nước quần áo không phải động tay.”
Ba người con nhìn bố vậy mà không yên. Bởi họ bắt đầu nghe hàng xóm thì thào: “Thấy bà Bạc hay đi đâu tối tối, có hôm còn lên tận thị trấn.”
Một chiều, anh Hoạt ghé nhà thăm bố. Cửa khóa, gọi mãi mới có tiếng mở. Ông Tiền bước ra, quần áo xộc xệch, mùi rượu nồng nặc.
Bố say à?
Có tí thôi. Hôm nay Bạc nấu canh cá ngon, lại rót cho bố mấy ly…
Anh Hoạt ngó vào nhà, thấy bàn ăn vẫn còn bát đũa ngổn ngang, mà lạ, không thấy bóng em Bạc đâu.
Từ hôm ấy, chuyện ông Tiền say rượu mỗi tối trở thành thường xuyên. Tiền trong nhà cũng bắt đầu hao hụt. Lúc thì ông nói đưa cho vợ đi chợ, lúc lại bảo mua cái này cái kia.
Một hôm, chị Hòa vô tình nghe được hai bà hàng xóm tám chuyện:
Con Bạc giờ giàu lắm nhé, nghe đâu ông Tiền mới bán miếng đất ở bìa làng đưa hết cho nó.
Ối giời, thế thì ông ấy trắng tay sớm thôi…
Chị Hòa chạy về kể với hai anh. Họ quyết định tối hôm sau đến gặp bố để nói chuyện thẳng.
Tối ấy, ba anh chị em kéo đến. Ông Tiền đang ngồi ở hiên, mắt lim dim. Thấy con cái, ông cười:
Lâu lắm mới đủ mặt. Thôi vào nhà uống chén trà.
Anh Hoạt mở lời:
Bố, miếng đất ở bìa làng… bố bán thật à?
Ông Tiền chậm rãi gật đầu:
Ừ, bán rồi. Tiền thì tao đưa cho vợ giữ. Nhà này cần phụ nữ quản lý mới gọn gàng.
Chị Hòa bật khóc:
Bố ơi, bố mù quáng quá.
Ông Tiền nghiêm mặt:
Mấy đứa nghĩ bà ấy hám của à? Bà ấy thương tao thật đấy! Mười mấy năm một mình, giờ tao có người bầu bạn, mấy đứa phải mừng cho tao chứ!
Không ai nói được nữa. Cái niềm tin của ông vừa bướng vừa mong manh, đụng vào là vỡ, nhưng ông lại cố ôm chặt như báu vật.
Chỉ ba tháng sau, tin như sét đánh: em Bạc bỏ đi, mang theo toàn bộ tiền bán đất và số tiền ông Tiền dành dụm từ trước.
Hôm người làng phát hiện, ông Tiền ngồi thừ ở bậc cửa, mắt đục như lớp sương mù. Ba người con tức giận nhưng không ai nỡ mắng bố. Họ lặng lẽ dọn dẹp nhà cửa, gom lại mấy đồng tiền còn sót, mua ít gạo, ít cá để bố sống qua ngày.
Từ hôm ấy, ông Tiền già đi trông thấy. Ông ít nói, ít ra ngoài, cả ngày chỉ ngồi ở hiên nhìn ra con đường đầu ngõ – nơi ngày trước em Bạc vẫn đứng vẫy tay chào mỗi khi đi chợ.
Một chiều mưa, có người phụ nữ dắt theo đứa bé khoảng sáu tuổi đến tìm ông Tiền. Chị ta gầy gò, quần áo ướt sũng, mắt đỏ hoe:
Bác… có phải bác là ông Tiền?
Ừ, tôi đây…
Con là cháu gái của bà Bạc. Mẹ con mất rồi… Trước khi mất, mẹ con dặn phải đưa em đến gặp bác.
Ông Tiền ngỡ ngàng. Cô gái run run móc trong túi ra một phong bì đã nhàu:
Bà Bạc bảo… gửi lại bác. Trong này có thư… và một ít tiền.
Ông Tiền run tay mở phong bì. Trong thư, nét chữ nghiêng nghiêng:
“Anh Tiền,
Em xin lỗi vì đã rời đi không lời từ biệt. Không phải vì em hết thương anh, mà vì bọn cho vay nặng lãi dí em đến đường cùng. Em phải chạy trốn để bảo vệ cháu gái này – đứa trẻ mồ côi duy nhất em còn lại. Số tiền em mang đi hôm ấy… em đã trả nợ gần hết, phần còn lại gửi lại anh. Nếu còn thương, xin anh hãy nuôi cháu, coi nó như cháu ruột. Em không biết khi nào có thể quay về.
– Bạc.”
Ông Tiền lặng người. Số tiền trong phong bì chẳng đáng là bao, nhưng lá thư thì như nhát dao và cũng như giọt nước ấm. Ông nhìn đứa bé, đôi mắt nó đen lay láy, ánh lên chút gì rất quen.
Anh Hoạt, chị Hòa đứng sau, không nói gì. Họ bỗng hiểu, dù em Bạc có lỗi, thì với ông Tiền, mối tình muộn ấy chưa bao giờ chỉ là vụ lợi.
Từ hôm đó, nhà ông Tiền có thêm tiếng cười trẻ con. Ông gọi đứa bé là “Cún”, ngày ngày chở nó đến trường bằng chiếc xe đạp cũ. Ông vẫn ngồi ở hiên mỗi chiều, nhưng không phải để chờ ai về, mà để đón Cún sau buổi tan học.
Người làng đôi khi vẫn xì xào về “cô Bạc lẳng lơ”, nhưng với ông Tiền, ký ức về bà – dẫu đắng hay ngọt – vẫn là một phần của tuổi già. Ông đã trắng mắt ra, nhưng cũng nhờ vậy mà nhận được một đôi bàn tay bé nhỏ níu lấy, kéo ông ra khỏi những ngày xám xịt nhất đời mình.