Nghe lời chị họ, tôi lấy chồng Hàn Quốc để đổi đời, ngày cưới tôi đeo vàng kín cổ, ai cũng khen tôi tốt số, nào ngờ trong đêm
Tôi, Hạnh, 28 tuổi, sinh ra trong một gia đình nghèo ở miền quê Đồng Tháp. Nhà có bốn chị em, tôi là út, từ nhỏ đã quen cảnh chạy ăn từng bữa. Chị họ tôi, chị Mai, lấy chồng Hàn Quốc, về quê với nhà lầu xe hơi, vàng đeo đầy tay. Mỗi lần chị về, cả làng xôn xao, ai cũng bảo chị đổi đời. Chị kéo tôi ra góc nhà, thì thầm, “Hạnh, lấy chồng Hàn đi. Đời mày sẽ khác. Chị giới thiệu cho, đảm bảo ngon lành!” Tôi ngập ngừng, nhưng nhìn chị lộng lẫy, lòng tôi dao động. Ai chẳng muốn thoát nghèo?
Chị Mai kết nối tôi với một công ty môi giới. Qua vài lần video call, tôi gặp Min-ho, 45 tuổi, làm kỹ sư ở Seoul. Anh ta lịch sự, nói tiếng Việt bập bẹ, hứa sẽ cho tôi cuộc sống sung túc. Sau ba tháng trò chuyện, anh ta cầu hôn. Tôi đồng ý, không phải vì yêu, mà vì giấc mơ “đổi đời” chị Mai vẽ ra. Mẹ tôi khóc, bảo, “Con đi xa, mẹ lo.” Nhưng tôi gạt đi, “Mẹ ơi, con sẽ gửi tiền về xây nhà cho mẹ!”
Ngày cưới ở quê, tôi như công chúa. Min-ho gửi về 10 cây vàng, tôi đeo kín cổ, kín tay. Cả làng trầm trồ, khen tôi tốt số. Chị Mai cười tươi, “Thấy chưa, chị nói đâu có sai!” Min-ho bay về Việt Nam, tổ chức đám cưới linh đình. Anh ta cười hiền, nắm tay tôi trước bàn thờ, hứa sẽ chăm sóc tôi cả đời. Tôi nhìn anh, lòng nửa vui nửa lo, nhưng nghĩ, “Chắc mình may mắn thật.”
Đêm tân hôn, nhà hàng tiệc cưới xong, chúng tôi về khách sạn sang trọng ở Sài Gòn trước khi bay sang Hàn. Tôi hồi hộp, tim đập thình thịch. Min-ho tắm xong, mặc áo choàng, ngồi trên giường, bảo tôi, “Em nghỉ đi, anh mệt rồi.” Tôi gật đầu, kéo tấm chăn lên, chuẩn bị nằm xuống. Nhưng vừa lật chăn, tôi chết sững. Dưới lớp chăn là một tập ảnh, rơi ra từ túi đồ của Min-ho. Những bức ảnh chụp anh ta với một người phụ nữ khác, ôm ấp tình tứ, có cả ảnh cưới. Tôi run rẩy, cầm tấm ảnh lên xem kỹ. Người phụ nữ đó… là chị Mai.
Tôi vùng dậy, hét lên, “Đây là gì?!” Min-ho hoảng loạn, lắp bắp, “Hạnh, anh… anh giải thích sau!” Nhưng tôi không nghe, tim như vỡ vụn. Tôi lao ra khỏi phòng, chân trần chạy dọc hành lang khách sạn, nước mắt giàn giụa. Hóa ra, Min-ho đã có vợ – chị Mai. Chị ấy lừa tôi, đẩy tôi vào cuộc hôn nhân giả để giữ chồng mình ở Hàn Quốc, vì chị không muốn rời Việt Nam, nơi chị đang sống sung sướng nhờ tiền Min-ho gửi về.
Tôi gọi điện cho mẹ, khóc nức nở, kể hết sự thật. Mẹ chỉ lặng lẽ nói, “Về với mẹ, con.” Tôi bắt xe về quê ngay trong đêm, bỏ lại vàng bạc, váy cưới, và giấc mơ đổi đời. Sáng hôm sau, chị Mai gọi, giọng ngọt ngào như không có chuyện gì, “Hạnh, hiểu lầm thôi, nghe chị giải thích!” Tôi tắt máy, không muốn nghe thêm lời nào.
Về đến nhà, mẹ ôm tôi, không trách móc. Tôi kể lại mọi chuyện, mẹ chỉ thở dài, “Người ta tham vàng, nhưng con ơi, hạnh phúc không mua được bằng tiền.” Tôi gật đầu, lòng đau như cắt, nhưng cũng nhẹ nhõm. Tôi xóa số chị Mai, quyết định làm lại từ đầu. Giấc mơ đổi đời tan vỡ, nhưng tôi nhận ra, gia đình, lòng tự trọng, mới là thứ đáng giá nhất.
Min-ho sau đó gửi tin nhắn xin lỗi, nói anh ta bị chị Mai ép vào kế hoạch này để giữ visa ở Việt Nam. Nhưng tôi không quan tâm nữa. Tôi quay lại làm việc, mở một tiệm may nhỏ ở quê, sống bình dị bên mẹ. Chị Mai không còn về làng nữa, nghe đâu đã chuyển lên thành phố, sống lặng lẽ. Còn tôi, dù nghèo, nhưng mỗi ngày đều thấy lòng mình nhẹ nhàng. Hóa ra, đôi khi, chạy trốn khỏi một giấc mơ lại là cách để tìm thấy chính mình.